Lâm Trạch
Bố Trạch - Quảng Bình
Http://Uanviplt.wap.sh
ĐẲNG CẤP LÀ MÃI MÃI
Truyện hay lắm nèk. Đọc thì đừng có nói "GIÁ NHƯ"

Nó: hơi khùng khùng... chỉ số IQ hơi... cao cao, tính tình... bà chằn, ghét con trai nhưng sau đó thì... hok bít nữa, hok đẹp hok xấu, hok đen, hok trắng, hok cao hok lùn (lúc đầu), nói chung thân hình cân đối, ăn hàng số một, hoàn cảnh gia đình... đọc đi roài bít há...^0^
Nó bước ra khỏi nhà trước ánh mắt lạnh lùng của mọi người. Buông một cái thở dài, nó chạy bộ nhanh tới trường.
- Ở cái nhà này lâu chút nữa chắc chết qué!!!......hơi iiiiiiiii... lại trễ nữa rồi.
Khi nó thăng thiên tới thì cổng chùa... í nhầm... cổng trường đã khép lại.Nó phải dùng cái giọng oanh vàng và nét mặt dễ thương nhất mới dụ được ông bảo vệ.
- Chú ui, làm ơn đi mà. Kon bị kẹt xe, cho kon vô lớp đi chú....
- Hay nhỉ, kon đi bộ mà bị kẹt xe ak? - mặt ổng gian gian.
"Chết! tự nhiên ngu đột xuất zậy chời" nó đau đớn nhăn mặt.
Rõ ràng nó chạy bộ mà.
- Dạ tại kẹt xe nên kon bỏ xe ngoài đường rùi chạy bộ zô đây. Trễ rùi chú ơi, cho kon zô đi, chú hiền từ nhân hậu zậy, nhìn là biết chú đầy tình cảm. giúp kon nha chú.
- Thôi được rùi... lần này thui nghen.Ổng làm mặt miễn cưỡng lắm nhưng nó thừa biết ổng đang nỡ mũi bự như cái thúng...
Nó chạy zô lớp với tốc độ ánh sáng và không quên tống lại cho ông bảo vệ dễ thương tiếng cám ơn. Lớp của nó ở lầu hai nên nó chạy té khói. Leo lên mấy cái cầu thang mệt không thở ra hơi.
"lần sau đề nghị trường làm thang máy mới được". May cho nó, pà cô vô sau nó 10 giây nên vừa đặt cái parabol xuống ghế là bả đặt chân vào lớp. Kon Hằng ngồi kế khìu nó:
- Ê, mày làm bài tập hết chưa?
- Mày hỉu tao mừa, có khi nào tao làm hết đâu,50% hà.
- Bả mà kỉm là mày no lun kon ơi.
Hằng: bạn thân của nó từ nhỏ. Xinh đẹp, thông minh, học giỏ nhưng nhút nhát, và hiền khô hà...... gia đình cũng không giàu lắm nhưng cũng thuộc dạng khá giả dư ăn...
Nó chống tay nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp trước mắt, lỡ cô mà kiu nó lên làm bài tập thì có nước độn thổ. Môn văn nó không tệ lắm nhưng không giỏi, mà pà cô thì có thù với nó từ trước.
Nó đau đớn nhớ lại lần đó...
- Ê, kon kia, mày nghe tao kiu không hả?
- Kon Khanh hùng hổ nhìn nó.
- Mày kiu ai? Trường này hổng có ai tên "kon kia" hết.
- Mày đừng có tào lao. Kon ngu cũng biết tao kiu ai mà?
- Vậy là tao không ngu nên tao không biết. Tao không nói nhìu với mày nữa, có gì nói đi? - nó vẫn thản nhiên.
- Mày ngon lắm! hôm qua dám lên mặt, còn dám dạy đời em tao nữa. Mày sắp chết rồi biết không? - kon đó nói mà còn nhướng mắt lên đe dọa.
- Hả? a hahahaha, thì ra chuyện đó. Haha ai mượn em mày học lớp
9 rùi mà không biết ngượng, đi giựt cây kem của thằng nhóc mới cóa 5 tuổi. không biết dạy nó mà còn kiếm chuyện - câu sau nó nói nhỏ lắm, nhưng tại t/g thính tai. Hihi
- Axxxx, được lắm, mày muốn chết thì cho mày chết
Nói rùi kon nhỏ nhào vô nắm tóc nó. Tóc nó hơi dài dài nên dễ tóm lắm.
Nó bực quá, co chân đá kon kia một phát ngay bụng, kon nhỏ đau quá khóc um sùm như kon nít. Vậy là má kon kia - bà cô dạy văn của nó chạy tới tặng nó nguyên một bài diễn văn dài cả cây số rồi lôi nó lên ban giám hiệu. Nó bị chép bản kiểm điểm vì tội đánh bạn. Tức lắm nhưng không nói gì được, vậy là từ đó môn văn của nó xuống dốc, còn pà cô thì xem nó như kẻ thù.
Đang mãi mơ màng về quá khứ đẹp tươi đó, nó nghe tiếng ai eo ** lôi ngược nó về thực tại:
- Thiên, cho tôi biết tại sao lúc đó phong trào thơ mới lại phát triển mạnh?
- Dạ..... vì...vì...người ta.... chán thơ cũ...
- Em không chú ý à, thật là không nói nổi. Học hành kiểu này thì làm sao tiến bộ chứ...@#$ %^&*&^%$$##.
Lại một lần nữa pã diễn thuyết, nó nghe riết nhàm rùi, mấy kon bạn thở dài thương cho nó, lần này lại lên sổ đen nữa cho koi.
Nó là học sinh lớp A, tuy chỉ là học sinh khá nhưng cũng vinh dự là học sinh trong lớp chuẩn của khổi 11. Qua hết hai tiết học, nó vội phóng xuống căn tin mà không quên kéo thêm kon Hằng. Hằng là bạn thân nhất của nó, học giỏi lắm nhưng không cứng đầu như nó.
Trong lớp hầu như nó chỉ có một vài bạn gái, còn bạn trai thì tuyệt đối không. Nó ghét con trai. Không biết từ lúc nào, con trai đã trở thành kẻ thù của nó. Có chuyện gì trong quá khứ của nó chăng? (mún bít hok?đọc đi từ từ bít). Sáng giờ nó chưa ăn gì nên nó vội vội vàng vàng như kẻ bị bỏ đói cả tháng trời zậy. Nó dẹp loạn hai bên rồi kéo kon bạn len zô, hối bà chủ căn tin
- Dì ơi cho kon hai ổ bánh mìn, nhanh lên nha dì.
- Mày kiu cho tao lun hả?
- Hok dám, pà ăn thì tự kiu đi, tui kiu cho tui hà.
- Kon quỷ, ăn gì dữ zậy, heo chắc?
- Kệ, đói quá, nói chơi thui, ăn gì kiu cho?
- Sanwich đi hai kon ăn như điên rồi chạy zô lớp. Trống đánh cái tùng, cứ như trống đình trống chùa chứ hok giống trống trường chút nào.
Tan học nó mệt mỏi lếch cái xác về nhà. Nó đi giống mấy con bụi đời lang thang.
Nhìn nó có gì đó bụi bụi, mái tóc tỉa so le che một bên mắt. Tóc nó đen lắm, đen như màu mắt của nó zậy. Nó không có gì đặt biệt cả, ngoại trừ đôi mắt to tròn ngây thơ nhưng nhí nhảnh, nghịch ngợm.
Tối tối nó hay đi lang thang trên đường, nó không thích ở nhà, nó chán cái nhà đó lắm. Cứ đi lang thang đến gần nửa đêm mới về. Thường thì nó zô tiệm net, vô công viên hay đi dạo vòng vòng. "hôm nay trời không nắng, hôm nay trời không mưa..." nó đi mà đọc ráp lảm nhảm một mình cứ như kon khùng. Trước có gì mà người ta bu đông thế không biết, tò mò quá nên nó tiến tới xem.
Thì ra người ta đang bu trước cổng một ngôi nhà, đúng hơn là căn biệt thự, mỗi ngày nó thường đi học ngang nơi đây nên nó bít Cái biệt thự này mới vừa xây xong thôi, khởi công cả nữa năm trời, công phu quá mà. Chiếc xe đen bóng loáng đời mới mở cửa, một nam, một nữ, một con bé nhỏ xíu và một thằng nhóc trạc tủi nó bước xuống xe. Chắc họ là chủ căn nhà này. Nó đoán họ là một ông bà chủ công ty nào đó. Trông cũng khá quý phái. Nó nhếch mép, nó khinh những người giàu có. Nó khinh...
Hai hôm nay không có gì đặc biệt, nó vẫn đi học, đi về, tối tối lại đi dạo, tưởng chừng cuộc sống vô vị của nó cứ típ diễn như vậy thì tình cờ một chuyện happen...
Nó cắm đầu chạy nhanh đến trường, lại trễ nữa rùi. Chán thật, lúc nào cũng nướng tới khét lun mới zậy. Nó chạy nhanh lắm, mỗi ngày đều zậy mà. Đang chạy nhắm mắt nhắm mũi thì ...rầm... nó đụng phải cột đèn hay cột điện gì đó, văng ra cả thước, hình như ai cắm cây cột điện sai chổ thì phải. Nó lồm cồm bò dậy, hix, xây xát nhẹ thui nhưng ê cả mình. Vừa đứng thẳng lên thì một giọng nói "dễ thương" làm nó choáng:
- Đi đứng kỉu gì zậy hả? kon mắt để sau lưng à?Mới sáng ra gặp toàn thứ gì đâu không...
Thì ra là khi này nó đâm sầm vào một thèn kon trai mà tưởng là cột điện. Nó hết hồn, hình như tại nó đi đứng không cẩn thận thì phải. vậy thì xin lỗi thui.
- Xin lỗi nha, tui bị trễ học nên chạy nhanh quá, thành thật xin lỗi - Nó dùng từ ngữ nhẹ nhàng nhất, từ trước giờ mấy từ đóa chỉ sử dụng cho việc nhờ vả, năn nỉ người khác thui.
- Người gì đâu...
- Tui xin lỗi rùi, không còn gì nữa, tui đi đây...
- Cô giỏi thật, đụng tui mún choáng váng lun mà xin lỗi là thui sao?
- Vậy mún gì hả? tiền hay kim cương hột xoàn tui đây không cóa, tui nghèo lắm, không đền nổi đâu.
- Tiền thì tui không thiếu, đốt cô cũng chết nữa. Mà cô cũng lớn gan thật, dám nói chuyện với tui kiểu đó...
- Rùi sao hả? Bây giờ mún gì nói lẹ, tui trễ rồi.Mệt thật
- Hứ! người như cô thì chẳng có thứ gì đáng cho tui cần cả...
- Ê, nói xong chưa, bực rùi nha. Cái đồ công tử bột chẳng ra giống gì. Tưởng mình hay lắm hả? Tui đây xin lỗi là hết trách nhiệm rùi. Nhà giàu là ngon lắm hả? chỉ là một đám kiu ngạo, chảnh chẹ...
- Ê, cô nói gì hả? cô có tin là tui cho cô một trận không. Đừng tưởng là kon gái là tui nhịn nha. Cái thứ xấu xí hung dữ mà còn làm phách. Kon gái như cô thì ế chắc rồi hahahaha...
Hắn kèm theo môt nụcười chọc tức.
- Rồi sao hả? Cái thứ như anh thì cũng chẳng hơn gì đâu. Mà anh phải kon trai không hả? kon trai đâu có nói dai nói dài, nói dở như anh, kon trai mà đứng đó đôi co với con gái, hứ!
Anh chắc là một con ác quỷ ma vương duy nhất còn sót lại trên đời. Trời ơi xui quá, mới sáng mà đụng nhầm quái thú rùi!!!!!!!!!
Nói rồi nó phóng một mạch bỏ lại tên đó với cái đầu bốc khói.
Đôi co với tên đó làm nó mất cả tiết học. Tức chết được, dám bảo nó xấu xí.
"Đồ zô zuyên, đừng để pà gặp lại." nó **** thầm rồi lùi lũi vô trường, lại típ tục điệp khúc năn nỉ nịnh nọt rùi... Vô được lớp nó mừng mún chết. Vừa ra tiết một, cũng may là tiết văn. Nó thở phù rùi nằm dài xuống bàn.
- Làm gì mà mày bỏ tiết 1 zậy?
- Tao đâm nhầm một con ma vương dưới đất chui lên, vậy là cãi lộn một hồi mới vô được.
- Lại đi học trễ rồi chạy nhắm mắt nhắm mũi chứ gì. Tao biết lắm mà.
Ê mà nghe nói hôm nay lớp mình có học sinh mới.
- Đâu, có thấy ma nào mới đâu, toàn mấy cái mặt cũ mèm.
- Chưa zô, tiết 3 lận, nghe nói giàu lắm, mới chuyển tới.
- Giàu à? - nó hỏi, nở một nụ cười khinh miệt. Ra chơi nó lại vội vàng lao xuống căn tin. Lúc nào cũng vậy riết rùi cả căn tin ai cũng nhường đường vì sợ nó tông phải.
Vừa tém xong bữa ăn nó lại vội vào lớp vì trống chùa lại đánh.
Ông thầy chủ nhiệm bước vào, chắc là dẫn bạn mới vô, "hi vọng là một cô gái dễ thương không chảnh chọe"
- Các em, hum nay chúng ta có pạn mới vừa chuyển về, bạn tên là Nguyễn Hoàng Khánh Nam. Các em nhớ giúp đỡ, đừng chọc phá bạn đấy.
Ông thầy dặn dò, ổng biết lớp này học giỏi nhưng quậy cũng là vô địch.
Nghe tên là biết con trai rùi.
"Chán thật! toàn thứ mình ghét" nó nghĩ.
Rồi tên đóa bước zô lớp. Mấy đứa con gái nhao nhao khen lấy khen để còn nó thì đơ như cây cơ. Tên đó là thèn hồi sáng nó đụng phải, sao xui vậy không biết.
Mặt nó bùn thấy tụi nghiệp
Chắc là thằng đósẽ gây chuyện với nó cho koi. Hic, kì này tiu rùi. Con bạn kế bên đâu biết tâm trạng của nó, cứ tân bốc thằng nhỏ đáng ghét kia.
- Trong cool quá, Thiên nè, kì này mấy thằng hot boy trường mình lép hết.
- Hic, cool khỉ mốc! Chết tao rùi, thằng đó là thằng tao đụng hồi sáng đó...
- Trời! Trùng hợp vậy hả... - con Hằng há hốc mồm còn nó chỉ biết than thân trách phận. Thằng nhóc được xếp ngồi sau lưng nó, càng tiu. Trước khi về chổ, thằng nhóc còn bíu cho nó một nụ cười nham hiểm chít người:
- Trái đất tròn thật đấy. Vậy là từ đây đời nó khổ rùi. Mấy đứa trong lớp ngơ ngác nhìn nó không hỉu chuyện gì.
Đám con gái háo sắc thì cứ làm duyên làm dáng, đi qua đi lại làm nó nhức cả đầu. Chắc tụi nó chưa thấy trai lần nào hết hay seo ấy. Nó ngồi đó mà nghe lạnh lạnh sau gáy. Nó biết có một ánh mắt không thiện cảm gì đang nhìn nó mỉa mai. Ba tiết học cuối nó như ngồi trên đóng lửa, nhưng cũng may là thằng nhóc không phản ứng gì. Tan học nó gom tập phóng nhanh ra cửa, để lại con bạn kế bên đang cười nắc nẻ. Nó chạy thật nhanh ra cổng, chiếc xe sang trọng mà nó thấy bữa trước đang đậu ở đó, chắc là rước tên ma vương đó chứ không ai. Nó quay lại thì thấy hắn cũng vừa bước ra khỏi lớp, mấy đứa con gái bu theo xin hình xin chữ kí tùm lum. Thật là mê trai hết biết. Nó đi bộ về nhà, "mệt mỏi thật, vậy là có thêm một kẻ thù nữa". Sao nó có nhìu kẻ thù thế không bít?. Đang suy nghĩ vẫn vơ, chợt có ai gọi làm nó giật mình
- Ê, cô sẽ khổ dài dài đấy con nhóc cứng đầu khó ưa.
- Hứ! tui sợ quá, run hết rùi đây này. Thằng khùng! Nói rồi nó chạy nhanh bỏ lại tên đó ngồi trên xe tức xì khói.
Không bít sao nó cảm thấy thích thú khi làm hắn ta tức. Dù gì thì cũng cẩn thận mới được, phải chuẩn bị tinh thần đối phó với hắn. Nó nhìn ra phía sau thì thấy xe hắn đang trờ tới, nó vội rẽ trái, đi vòng đường khác về nhà.
Nhân vật mới đây: Nguyễn Hoàng Khánh Nam, kon một tập đoàn thời trang lớn lém nha, đẹp chai hết zẩy nhưng lạnh lùng, kon gái bu rần rần nhưng đều bị hắn hất hủi... chỉ số IQ caongất ngưỡng Buổi chiều lại phải học 2 tiết hoạt động ngoài giờ nữa, nhưng cũng vui, thường thì cô cho lớp chơi trò chơi. Bình thường tới tiết này nó hào hứng lắm, vì nó năng động thế mà. Nhưng hum nay zui seo nổi. Thấy cái mặt tên chết bầm đó là nó không còn vui vẻ nổi nữa. Ác nổi hắn lại được phân công điều khiển nữa chứ. Chơi trò khủng bố, thường thì trò này nó vô địch, không ai hạ nổi, vậy mà hum nay lại bị chết tươi. Một đám con gái bụm chặt miệng nó lại, không kêu số khác được nữa. Chơi ăn gian, chắc là thèn đó âm mưu từ trước đây mà. Nó ấm ức lắm nhưng nghĩ đây là trò chơi thui, "không sao, chỉ bị phạt thui mà". Rùi nó ngậm ngùi cay đắng: cậu cho bạn mới được quyền lựa chọn hình phạt phạt mấy bạn thua. Chết chắc rùi.
Chắc là hắn sẽ dùng hình phạt dã man nhất để chơi xỏ nó. "Trời ơi, khổ thân tui"
- Chúng ta sẽ phạt mấy bạn này như thế nào đây? Mấy bạn có ý kiến gì hay không - cái tiếng đáng ghét vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy dao gâm trong đó
- phạt đi...phạt đi...
- đúng òy đó, phạt tụi nó đi cho tụi nó nhảy cóc đi...
- làm con vịt đi... múa lửa đi tụi nó khủng bố ầm ầm làm nó choáng. thiệt lè kinh khủng quá
- Mình có ý này, hay là chúng ta bắt mấy bạn mỗi người hát một bài hát, được không?
-giọng nói hắc ám vang lên
- Hay quá
- Ok
- Trời ơi ý tuyệt quá
- Đẹp trai mòa còn thông minh nữa
- Thần tượng của lòng tui.Thiệt hít chịu nổi mấy con nầy, hát thì hát, sợ gì. Nó hát cũng được lắm chứ bộ, nhưng kì này nó sẽ hót bài một con vịt. 12 đứa vừa thi hành xong nhiệm vụ, tới lượt nó thì...
- Các bạn ơi, nãy giờ chúng ta nghe nhạc dân ca, thiếu nhi không hà, hay bây giờ mình cùng nghe nhạc trẻ nhá. Mình đề nghị bạn cuối cùng tặng lớp một bài nhạc hot...
- Oái sao kì zậy? hát bài gì là quyền của tui...
- Bị phạt mà lắm mồm thế, cả lớp ơi, nhất trí không?
- Đồng ý, đồng ý..... - cả lớp nhao nhao lên.
"Hic, phản hic rùi, có mới nới cũ, cả con Hằng cũng zậy, kì này dần cho nó một trận cho bít".
- Nhưng...nhưng tui bị đau họng, hok hát nổi...
- Thiệt hok đó! - lại cái giọng trời đánh zô ziêng đó
- Axxxxxx hok lẽ xạo. - nó hùng hổ
- Vậy tính sao giờ - một đứa la lên - hok lẽ tha con Thiên
- Hok công bằng
- Hok chịu
- Thui thui được rùi...zậy tui đọc thơ hén, ok nha!!!!!!!!!!! Làm ơn đi!!!!!!!!!
- Ok - cả lớp đồng thanh
- Cám ơn cám ơn rất nhìu - nó cảm động vì được đồng tình - Nghe nha, thơ tui đạo...nên đừng có mà thắc mắc gì hết, mọi thắc mắc xin liên hệ Google.com hén.
- Ok ok nhanh nhanh đi.
- ...sống trong Toán... chết zùi trong Lí... những chái tim... thấy Hoá... kinh hoàng đêm mơ Văn... lệ nhỏ hai hàng ngày Sử, Địa... chập chờn... ám ảnh Anh Văn...thức triền miên đêm lạnh ngập đầu Sinh...nhục chí anh hùng thêm Công Dân...điệp điệp...trùng trùng gục lên sách...quên đời mười bảy ...dạ em sin hết ạ!!!!!!!!!!!!!!
- Bốp....bốp...bốp...lẹp bẹp... lẹp bẹp... cộp...cộp...cộp... Khán giả zỗ tay rần rần, huýt sáo ầm ĩ, đúng là thơ...đạo, hay quá là hay... tự nhiên nó nghĩ được một ý...
- Mí cô mí bác lớp mình ơi! Hay mình chơi trò khác đi há.
- Trò gì????????????
- Uhm... để buổi học thú vị và zui hơn, mình thi kể chuyện cười đi, được hok?
- Uk được đó - cả lớp đồng thanh, trừ hắn. "thiệt là con này rảnh hết sức"
- @#%^& ai kể mà hok mắc cười thì bị phạt há.
- Tất nhiên oỳ - cả lớp lại đồng thanh, ôi, thiệt là iu cái lớp này quá đi!!!
- Vậy mình bắt đầu từ bạn mới nhé!- nó nhướng mày. Thì ra âm mưu từ trước đây mà. Tại nó thấy cái mặt lạnh lùng cau có của hắn nên nghĩ ngay cách này, đảm bảo hắn hok kể được cho coi, cả cười mà hắn còn không bít nữa là...
- Tui hok bit trò này, ai bít kể trước đi - hắn liếc xéo nó
- Đúng oỳ đó - Uk, người ta mới zô bít gì đâu. - Thui được, zậy ai xung phong cú bồ thằng ma mới - nó chán nản mấy con mê trai.
- Tui, tui nè... - một bà mê trai nè
- Tui, tui cho - hai bà mê trai nè
- Tui nè tui nè... một bà nữa Chắc lũ con gái lớp này xung phong làm "chị hùng cứ Nam nhân" hết quá. tức chết được.
Con Hương xông pha trận mạc trước
- Mình sẽ giúp bạn Nam đẹp trai - con mẻ đá lông nheo zới Nam một cái - nhưng trước khi kể câu chuyện cực zui, cực zễ thương này thì mình xin có một yêu cầu.
- Iu cầu gì? - nó bực bội
- Đó là bạn hok được kiu anh Nam đẹp chai là thằng, hỉu chưa?????????
Trời. cái con này đúng là hết nói nổi rùi. Tức chết quá
- Câu chuyện cười của Hương heo bắt đầu -
Khanh tuyên bố giới thịu
- Một người đi xe máy đụng phải chú chim sẻ đi ngược chìu...thấy chú chim chưa chết nên anh đem về đắp thuốc rùi thả vào lồng.khi tỉnh zậy, tháy mình trong song sắt, chú chim chán nản: "chết cha! Mình tông chết thằng đi xe máy rùi...chắc tù mọt gông đây!!!!!!!!"
- Ha ha ha... ha ha ha ha
- Mắc cười quá, con chim sẻ đó khôn thiệt ha ha ha Một tràn cười nắc nẻ từ lớp, đứa thì ôm bụng, đứa thì vỗ tay tán thưởng, mắt con Hương long lanh nhìn hắn...
- Tiếp theo... một cuộc thi xạ thủ với ba đội tham dự là Anh, Nhật và Việt Nam. Người Anh lấy ra một quả táo, đặt lên đầu của một gái, lùi xa 100m và bắn, mũi tên bửa trái táo ra làm đôi, người Anh nói: "I'm Sinbad". Người Nhật dùng một quả chanh đặt lên đầu cô gái, lùi xa 150m và bắn, mũi tên cắm phập vào trái chanh, người Nhật nói: "I'm Robinhood". Người Việt Nam nhìn hai đối thủ một cách khinh miệt, lấy một trái sơ ri đặt lên đầu cô gái đẹp nhất, lùi xa 200m và bắn, mũi tên lao vun vút, anh nói... "I'm...sorry".
- Ha ha ha, cái này còn mắc cười hơn nữa nà
- Dở mà còn chảnh, ha ha ha
- Ê, mấy người đang nhạo bán Nước mình đấy à? - nó bực mình
- Ơ ơ không...không phải, chỉ là zui thui mà - tụi nó phân trần.
- Rồi, tới bạn mới đi chứ - nó liếc thằng nhỏ mà đâu bít có mấy chục con mắt đang liếc lại nó.
Nam nhìn lại nó bằng con mắt "lửa đạn" không kém, hừ một tiếng rùi thực hiện nghĩ vụ...
- Con voi đang tắm dưới nước, kiến thấy vậy liền kêu:
"ê! Thằng kia, có giỏi bước lên đây!".
Voi vừa bước lên vừa hầm hè:
"mày mún làm gì????????".
Kiến nói:
"thui mày xuống tắm típ đi".
Voi nói:
"vậy mà tao tưởng mày định làm gì".
Kiến nói:
"thực ra tao mất cái quần tắm, tao chỉ mún xem là mày có lấy không!!!"
...... im lặng...im lặng...
Tụi con gái nhìn nhau... và...
- Ha ha ha, tức cười quá, tức cười chết được
- Anh Nam đúng là có khiếu kể chuyện cười.
vỗ tay các bạn...
Lẹp bẹp...lẹp bẹp...
"grrrrrrrừuuuuuu sao có thể nịnh trơ trẽn như zậy chứ, có méc cười chút nào đâu. Đúng là...hizzzzzzzzzzz" nó lắc đầu, thật sự là không nói nổi nữa... Vậy là kế hoạch chọc quê phá sản, nó bị quê nên lủi ra ngoài nhanh hơn tên lửa, vừa lúc hết tiết. nó cứ tưởng là dzìa trước sẽ hok phải gặp tên âm binh đó, ai ngờ... Nó lại đi bộ về, quen quá rùi mà. Không phải nhà nó không có xe mà tại nó thích đi bộ. Hai hàng cây bên đường mát rượi làm khuây khỏa nỗi buồn trong nó. Nó luôn tỏ ra là một cô bé năng động, vui vẻ và nghịch ngợm. Nó quậy phá để che đậy tâm hồn yếu ớt trong nó. Nó thường tạo cho chính nó lớp vỏ gan góc, không sợ gì cả nhưng thật sự thì nó sợ tất cả, nó sợ nhìu thứ lắm, những thứ đã khắc sâu vào kí ức đau thương của nó... Thằng nhóc đột ngột xuất hiện mà nó không hay không biết, kiểu này có bị đánh lén cũng không hay. Thằng nhóc gọi giật nó lại, một lần... hai lần... rùi ba lần, nó không quay lại, tức quá thằng nhóc bèn chạy lại, quát vào mặt nó:
- Ê kon khùng kia, tui kiu mà không nghe hả??? điếc à??????
- Mặc kệ tui!!!!! Biến đi cho đẹp trời, lảm nhảm phát bực.
- Ê ê, nói năng cho cẩn thận, thiếu gia ta đây tuy không nhỏ nhặt nhưng cũng phải ăn nói cho đàng hoàng...
- Đồ khùng. Thiếu gia hả? biến đi cho rảnh! Đừng có mà nhắc tới cái từ thiếu gia với tui. Ba láp ba sàm. Nó nói rùi đi thẳng, còn thằng nhóc thì cũng không vừa.
- Kon điên kia, đại thiếu gia nói chuyện với cô là may rùi đấy nhá. Dám có thái độ vậy hả? cô bit tui là ai không?
- Là con ông già tía mấy người chứ ai.Bực mình. Tui không mún nói tào lao với mấy người,Cái đồ nhà giàu lắm tiền... xấu xa chỉ biết khinh thường người khác, toàn xem trọng địa vị của mình thôi. Nó chạy biến đi để lại một khuôn mặt ngơ ngác thấy mà tội. Hai tháng trời học chung lớp nhưng nó với thằng nhóc đó không nói một câu cho ra hồn. cứ cãi nhau suốt. nhìn thằng nhỏ cái mặt lạnh lùng mà cãi nhau cũng không thua gì nó. Mỗi ngày thằng nhỏ nói một nhìu hơn thì phải. thi HKI xong, nó nhẹ người. Kết quả không cao nhưng nó cũng mãn nguyện. Nó không cố gắn lắm trong việc học nên chỉ thuộc loại khá. Còn thằng nhóc thì điểm số cao chót vót, hạng nhất nhì trong khối.
- Hic, nghĩ có ba bữa mà tao nhớ mày quá Hằng ơi, ê có đem gì hok cho ăn với koi - nó dụ dỗ với cái mặt ngây thơ hít sức làm thằng nhóc ngồi sau cười khúc khích.
- Mày hay quá há. Vậy mà nói nhớ tao, nhớ bánh của tao thì có.
- Đâu có, nhớ bánh là phụ thui, mày mới là chính hihi.
- Thiệt hok đóa? Thui được rùi nể tình mày là bạn thân nhất của tao nên tao chia cho mày nữa cái bánh ngọt. Nà, mốt ăn gì chia lại đó nha.
- Bít rùi, nói dai quá, còn hơn tên Ma vương đó nữa. Câu nói vô í của nó làm kẻ ngồi sau nổi quạu
- Ê nói ai hả cái Kon kia. Chưa kiếm chuyện à nha.
- Nói ai đâu, nói phong long mà, bộ mấy người là Kon ác quỷ ma vương hay sao mà lên tiếng.
- Cô...cô...tức chết được.
- Hahahaa - nó cười khoái chí còn ai kia thì đang nghĩ về về việc gì đó.
Hai hum sau thằng nhóc mời cả lớp dự sinh nhật, đó cũng là ngày sinh của nó, trùng hợp thật. Nó cũng được mời. Nó thấy hơi tủi thân. Người ta thì được tổ chức sinh nhật linh đình, còn sinh nhật của nó thì lặng thầm không một ngọn nến. nhưng dù sao nó cũng sẽ đến dự, cả lớp đều đi hết mà.
Hôm đó cả lớp nó đã kéo đến trước của khu biệt thự. Cánh cổng mở ra, cả căn nhà sáng choang, những bàn tiệc sang trọng được dọn sẵn. nó không ưa những nơi như thế này.
Nó ghét, nhưng miễn cưỡng tham gia. Trong nhà không có nhìu người lắm, chắc là họ không mún tổi chức linh đình. Cả lớp ngồi vào bàn. Không hỉu sao mặt nó lạnh tanh, lạnh hơn cả hắn lúc trước. Đám bạn nó nói cười vui vẻ chúc mừng tên đó, cả lớp hát chúc mừng nhưng trên mặt hắn không lộ vẻ hạnh phúc gì cả. Cuối cùng cũng đến phần tặng quà. Mấy đứa con gái trong lớp mỗi đứa ôm món quà ta tướng đến tặng hắn, chắc là gấu bông hay gì đó đắt lắm. Nó thì không cầu kì, chỉ mua chiếc chuông gió, nó lựa màu xanh hi vọng, chắc là hắn thích màu đó vì hắn toàn mặc áo màu đó thui. Hộp quà của nó là bé nhất. Nó chỉ nói một câu gọn ơi là gọn:
- Chúc mừng sinh nhật - rồi nó bước ra nhường chổ cho đứa khác.
Hắn nhìn gói quà của nó, mỉm cười gian lắm
- Cô bán kẹo kéo à! Keo thật, cho tui món quà nhỏ xíu này à? Không bằng một góc của mấy bạn ở đây. - hắn cười nhưng chắc là không có ý xấu
- Không lấy thì cho vào sọt rác. - nó đáp gọn lỏn rùi ra về. Nó thấy bùn lắm, cứ đi lang thang trên phố, 8 h tối rồi, nhà nào cũng đầy ấp tiếng cười, họ hạnh phúc thật. Chỉ có nó là cô đơn trơ trội một mình. Nó thấy nhớ mẹ quá, tự nhiên nước mặt nó lại rơi. Nó thấy như mình là một vật thừa thải trên cuộc đời này. Có ai cần nó đâu chứ? Có ai quan tâm nó đâu chứ? Nó chỉ là một đứa mồ côi, không có gia đình. Nó ngồi bệt xuống băng ghế đá công viên khóc nức nở. Nó thấy tự nhiên mình yếu đuối quá, chẳng phải bao năm qua nó đã cố cứng rắn lắm sao? Chẳng lẽ những kì tích quậy phá không che đậy được sự yếu đuối trong nó sao? Nó buồn, nó khóc, nước mắt như mưa... Nó đâu biết nãy giờ có một người đứng cạnh nó. Người đó ngồi xuống, không nói gì, chỉ nhìn nó bằng ánh mắt xót thương mang chút hối hận. Nói nhỏ một chút, kon nhóc này chạy nhanh quá nên t/g làm biếng, không đuổi theo nó mà ở lại xem tình hình nhà Khánh Nam. Khi nó bỏ về với vẻ mặt đó, thằng nhóc đã ngớ ra, hok bít gì hít. Hằng mới cho Nam bít hum nay cũng là sinh nhật của Thiên, cả lớp định qua đây xử xong rùi kéo nó ra quán, tiệc đã được bí mật chuẩn bị hít rùi tính tạo bất ngờ cho nó. Bi h tự nhiên nó bỏ về, bít seo đây. Hằng còn kể về gia đình nó, dĩ nhiên là một phần thui, làm sao Hằng bít hết được.
"Thiên ở với bà dì, cha mẹ nó mất lâu rùi, hồi nó lên 7 tủi,gia đình dì nó khá giả nhưng lạnh nhạt với nó lắm,..." Thằng nhóc Nam thấy hối hận khi chê món quà ấy. "chắc là kon nhóc ấy tủi thân lắm". Vậy là thằng nhỏ bỏ cả bạn bè và bữa tiệc chạy đi kiếm nó. Bây giờ nó đã không khóc nữa, hết nước mắt rùi. Nó ngẩng đấu lên thì thấy ai đó đang ngồi cạnh nó, nó giật mình đứng dậy. Nó không ngờ thằng nhóc đó lại ngồi cạnh nó từ nãy giờ. Thằng nhóc đó thấy nó khóc...
"trời ơi, vậy là bị người khác thấy mình khóc rùi, mà lại là tên trời đánh này nữa chứ" nó hoảng hồn không biết nói gì thì thằng nhóc ghì nó ngồi xuống ghế
- Ngồi đi, tui đâu phải người ngoài hành tinh đâu mà hốt hoảng dữ zậy chời.
- Sao...sao lại ở đây...ở đây bao lâu rùi hả?????????? - nó bực tức
- Cũng lâu... đủ để thấy có người ngồi đây... khóc
- Ai khóc hồi nào? Khùng hả??? tui mà khóc....
- Vậy là tui thấy lầm, được chưa? Sao hum nay hắn không cãi ỏm tỏi lên như mọi ngày, hắn biết nhường nhịn từ bao giờ nhỉ? Nó ngạc nhiên trong lòng hơi nghi nghi.
- Sao ko ở trong đó đi ra đây làm gì?
- Xin lỗi... khi nãy tui hơi quá đáng... đừng bùn nha
- Không có gì, quen rùi.- nó nói mà mặt không biểu lộ chút cảm xúc.
- Hum nay là sinh nhật...Thiên phải không?
-...Không phải, mệt quá, hỏi nhìu làm gì, về đi!
- Đừng giấu nữa, tui biết hít rùi....
- Giấu gì mà giấu, mà bít gì mà bít
- Hằng kể tui nghe rùi
- Kon này... nhìu chuyện... Mà mặc kệ tui, về đi!
- Ê đủi hoài nha, tui có bệnh đâu mà đủi như đủi hủi zậy chời. Nói cho mà biết, nhìu cô theo tui mà tui còn không nhìn lấy một lần nữa đấy...
- Vậy thì về đi, bực mình. Tức quá hắn quay về, đi được mấy bước hắn quay lại kéo tay nó đi
- Oái......làm ì vậy... buông ra coi... Điên hả...buông ra..
- Im lặng đi, cả lớp đang chờ...
- Chờ gì hả??? buông ra.......
- Tui bảo là im đi nghe không, người ta tưởng tui bắt cóc cô bây giờ.
- Ê! đang bắt tui đấy, buông ra không tui la à
- La đi coi ai tin không thì bít. Đẹp chai như tui mà đi bắt cóc cô hả? mơ đi
- Vậy thì buông ra...
- Không được, tui có sứ mệnh quan trong là phải đem kon heo như cô về, nếu không mấy pà trong lớp xé xác tui ra mất. - hắn đau khổ hình dung nét mặt phù thuỷ của mấy bà trong lớp
- Ê ai là heo hả? nhìn lại mình đi à nha.
- Cô là heo chứ ai, ăn hàng số một.
- Axxxxxxx nói cho mà biết kon ma vương xấu xa kia, kiu chị là heo nữa thì chị cho nếm mùi đau khổ đấy.
- Em lạy chị, tha cho em, em còn yêu đời lắm.....
- Hahaha Nó cười, chưa bao giờ nó thấy tên đó đáng iu zậy, kể ra hắn cũng không xấu. Hắn kéo nó đến một cái quán tối om. Thấy sợ sợ sao ấy nên nó khựng lại.
- Ê tới đây chi zậy? Tối quá.
- Tối mới zui, vô lẹ đi pà.
- Thui thui, hok zô đâu, bắt tui zô đó làm gì.
- Ai dám làm gì chị, chị hiền như sư tử ai mà dám đụng.
- Axxx không zô. Chết cũng không zô. Về.
- Ê không đi thì dùng bạo lực à nha. Nói rùi tên đó lôi mạnh nó vô, thằng nhóc này khỏe quá, nó không ghì lại được. nó miễn cưỡng bức zô cái quán vắng tanh, tự hỏi không bít tên này có chuẩn bị chơi nó một vố không. "hic, tối zữ zậy", nó thấy lo lo. Vừa bước vào cửa thì Vừa bước vào cửa thì đèn bậc sáng choang. Mấy chục mạng trong lớp lao ra bao vây lấy nó và hắn. Con Hằng và con Thanh khệ nệ bưng ổ bánh kem to đùng làm nó choáng. Trên ổ bánh kem có tên nó viết màu đỏ, hình một con khỉ ngồi trên đồng cỏ đầy hoa trông đáng yêu hết sức. Rồi cả bọn đồng thanh hót lên nghe dễ thương chết được
- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to Thiên. Nó cảm động rớt cả nước mắt. Nó chợt nhớ đến lần sinh nhật cuối cùng với cha mẹ nó. Mấy bạn tốt với nó quá, giống như gia đình của nó vậy.
- Cám ơn...các bạn nhìu.... - nó nghẹn lại, nó vui đến nổi nói không nên lời.
- Thui thui, cầu nguyện đi rùi thổi nến lẹ lẹ, tui đói lắm rùi! Thằng Hoàng béo nhất lớp hối nó khiến cả bọn bật cười. Bây giờ hắn thấy gương mặt hạnh phúc của nó thật đáng yêu. Học chung nó mấy tháng trời bi h hắn mới bít họ tên của nó là Trịnh Vĩ Thiên Thiên. "tên đẹp đấy chứ" hắn thầm nghĩ. Nó họ Trịnh, nghe cái họ này nó có chút ấn tượng, không bít nghe ở đâu rùi. Rồi hắn lủi ra ngoài trời tối..
- Mấy bạn làm mình bất ngờ quá, cám ơn rất nhiều, đây là sinh nhật đẹp nhất của minh đấy.
Iu các bạn quá..... - nó tỏ vẻ dịu dàng khác ngày thường làm cả bọn ngớ ra. Nó thì cười ha hả.
- May là Nam nó kím được pà níu ko thì công dã tràng hít rùi.
- Ai mượn hok nói trước. Xém nữa là tui bỏ lỡ một bữa tiệc lớn nhất cuộc đời rùi.
- Hahaha, cần phô trương vậy không, tụi này nói trước thì còn gì là bất ngờ.
- Cám ơn nhìu nhìu........
- Thui đi pà, pà làm tui nổi da gà hít rùi nà. Thà là pà dữ như ngày thường thì tui còn dễ chịu hơn. Cả đám ôm bụng cười. Từ đó tới giờ nó dữ có tiếng lun mà hum nay làm vẻ thục nữ thì không ai chịu nổi. Rồi cả bọn tặng quà cho nó. Lần lượt từng đứa một nói câu chúc mừng sinh nhật nó, nó đã khóc vì vui sướng, vì nó có những người bạn thật tốt mà nó tưởng chừng nó đang mơ đấy.
- Mình ăn bánh nha.
- Ok - một đứa đáp
- Chờ có nhiu đóa - đứa kia thêm zô
- Thiên chia tui nhìu hơn tụi nó nha - thằng Hoàng la lên
- Hứ. Ông ăn cho nhìu zô, súng răng ế vợ ráng chịu - con Trân chọc. Cả bọn ăn nhìu lắm mà cũng không hết ổ bánh kem. Ai mà đặt to thế không bít, chắc tốn tiền lắm.
- Ai đặt bánh kem to dữ zậy, ăn sao hết - nó hỏi, nhưng trong lòng rất vui.
- Ông Nam chứ ai. Tụi tui nói hum nay sinh nhật pà cái ổng gọi điện đặt cấp tốc lun. Cái ổ bánh nhỏ xíu của tụi tui coi như lép vế, đành bỏ lại tiệm... Ổng đẹp trai mà còn hào phóng ghê lun há. Ủa mà này giờ sao hok thấy ổng cà? Nó đưa mắt tìm, đúng là nãy giờ hok thấy tên chết bằm đó đâu. Chắc hắn đi có việc, "hắn tốt thật" nó mỉm cười rùi tự nhiên cái gì bay thẳng vào mặt nó, lạnh lạnh... thơm thơm mà... mềm mềm nữa... Bánh kem.... Đứa nào dám cả gan chọi bánh kem zô mặt nó zậy chứ. Nó đảo mắt la lên:
- Ai... ai dám chọi tui zậy... mún chết à?
- Hhaaaaaa. Hum nay cho kon Thiên hok thấy đường về nhà lun hén mấy bạn.
- Ừ!!!!!!!!!!
Rùi lần lượt bánh kem bay zô mặt tui tới tấp, tụi nó đứa ném đứa quẹt. Tức chết được.
Grừ!!!!!!!!!!!!!! Nó cầm nguyên dĩa kem bự chảng rượt tụi nó chạy tới tấp. "haha, cơ hội tới rùi" nó cười thầm khi thấy thằng Lâm béo đứng trơ trọi ngay cửa. nó cầm một miếng kem to thiệt to và ném........ kết quả là.......
- Oái, axxxxxxxxxx ai chơi kì zậy, ở dơ quá đi. Hix, con Hằng né qua một bên vậy là thằng nào vừa bước vô cửa lãnh trọn. Nó che mặt lại hi vọng ai đó không thấy thủ phạm là nó. Hic, tên vừa bị ăn đạn bánh kem là hắn. Cái mặt đẹp chai bị ịnh nguyên cục kem nhìn tức cười chết được. Cả đám cười quá trời lun còn hắn thì sửng sốt trước bộ dạng tụi nó. Đứa nào đứa nấy mặt mày toàn kem là kem, trông phát khiếp. Tự nhiên cả bọn nhìn nhau, mỉm cười một cách gian vô cùng và
1.......2..........3.........
mưa bánh kem bay tới tấp vào hắn. hahahaha, cả bọn cười mún vỡ bụng. Hắn thì đứng chết trân nhìn mọi người với đôi mắt hình viên đạn. Cả bọn tốn cả mấy chục bịch khăn giấy, xả trắng cả căn phòng trong quán. Hắn là người tặng quà nó muộn nhất. Thì ra nãy giờ hắn đi mua quà. Món quà bé bé xinh xinh gói giấy màu hồng, trong kute thấy sợ. Buổi tiệc tưởng chừng tới đây là kết thúc thì tự nhiên thằng Khang hứng lên, rủ cả lớp nhậu. Nó từ chối hây hẩy mà hok được. Bốn mươi mạng xử mấy thùng bia, nó bị ép uống nhìu nhất, nó là nhân vật chính mà. Tửu lượng nó kém lắm, chỉ vài lon là mặt nó đỏ bừng hết rùi. Tàn tiệc, cả đám say không bít trời đất gì hết, chỉ có hắn là không say, hắn phải kiu taxi chở từng đứa về nhà, mệt chết được. Còn nó, hắn hok biết nhà nó ở đâu, có hỏi cũng vô ích, nó gục xuống bàn ngủ lun. Hắn do dự không bít làm sao, rùi đánh lìu bế nó ra taxi chạy về nhà hắn. Trông gương mặt nó khi ngủ hắn thấy iu iu.
"Ghét thật, gương mặt đáng iu zậy mà khi tỉnh dữ thấy sợ". hắn nhìn nó rùi cười một mình..
Sáng hum nay nó trở mình, có cảm giác lạ lạ. Trời ạ, nó đang ở đâu mà lạ hoắc zậy nè. Nó giật mình nhỏm dậy, căn phòng này sang trọng thật, tất cả đều màu trắng. Hắn bước vào trước ánh mắt ngơ ngác của nó.
- Oái... đây là đâu đây, sao tui lại ở đây, sao cậu lại ở đây, tối hum qua...
- Hum qua cả bọn xỉn hết, tui phải kiu taxi chở họ về. Tui hok bít nhà cô nên chở cô về nhà tui.
- Cái...gì? Nhà mấy người á hả? hic...... sao lại đem tui về đây... trời ơi...
- Làm gì nhăn nhó dữ vậy, tại tui nhân từ quá không nỡ để cô lại cái quán đó một mình nên mới bưng cô về đây, không bít cám ơn lấy một tiếng... mà nói cho cô biết, cô nên kiêng ăn đi, cô nặng như heo vậy.
Hắn vừa nói dứt câu là nguyên cái gối to tướng bay vô mặt. Đầu nó mún bóc khói, nó khủng bố thằng nhỏ tới tấp bằng gối
- Dám bảo pà là heo à, pà cho bít tay, đồ ma vương xấu xí, đáng ghét, đồ con bò con trâu con gà con vịt, con gì xấu nhất trên đời.
Yaaaaaa cho chết...chết...chết đi cho ta...chết nà.... Chết nà.... Vừa nói nó vừa ném tới tấp còn tên nhóc thì chỉ cười khì khì rùi ôm lấy đầu mà chạy. Rượt một hồi nó thở hổn hển, hắn chạy nhanh thật, nhanh hơn cả nó nữa. Mà ngôi nhà này rộng khủng khiếp nhưng lại vắng hoe, hok thấy ai hết trơn. Tên kia bây giờ cũng đang thở thở gấp, mệt quá mà. "Không ngờ con này chạy nhanh thế", rồi hắn tiến lại nó, giơ tay lên
- Em hàng... chị chạy như đà điểu vậy...mệt chết được....phù...phù...phù
- Ok! Tha...phù...phù... Nó cũng nói không ra hơi rồi nó tò mò
- Ê... ở một mình hả?...hok thấy ai hít zậy?...
- Ừ, ở một mình cho nó khỏe.
- Không có osin lun hả?
- Cóa ông quản gia, nhưng ổng đi hoài hà Nó nhìn dáo dác rồi hét lên
- Trời ơi, mấy giờ rùi. Trễ học mất.
- Đãng trí hả? hum nay chủ nhật mà. Khùng hết bít.
- Ủa, hum nay chủ nhật à. Đúng là đãng trí mất rồi - nó lẩm bẩm làm hắn phì cười. -
Thui, tui về đây, dù gì thì cũng cám ơn nha.
- Tui đưa về.... -
Thui, khỏi, tự tui về được, tui thích đi pộ hà.
- Thì tui cũng đi dạo thui, tiện đường...chứ hok phải tui mún đưa mí người zìa đâu...đừng có mơ.
- Mơ con khỉ. Tui có chết cũng hok thèm mí người như ông đưa dzìa đâu. Ô nhiễm đường đi... - nó trề môi
- Axxxxxxxx cái kon này... hừ, hok nói nữa... mà mí người cũng im lun đi, mắc công tui ngứa miệng... - hắn liếc nó. Nó tơn tơn đi dzìa, hắn cũng theo sau. Thấy im lặng quá chắc là chịu hok nổi, hắn hỏi nó
- Ê, ở zới dì hả?
- Ừa... mà chắc vài ngày nữa thui...kiếm chỗ khác ở cho tiện, ở nhà mà cứ nhìn nhau bằng kon mắt hình viên đạn......
- Tui cũng ở một mình nà, qua ở cho zui
- Giỡn hoài... điên chắc....... Thằng nhóc im lặng, nó nói thật mà kon kia cứ cho là giỡn thui. Tức chít được.
- Nói thiệt mùa, tui ở nhà cóa một mình hà, bùn lắm, dù gì thì pà cũng hok có chỗ ở, qua ở chung cho zui Thấy ánh mắt nghi ngại của nó, hắn luống cuống như gà mắc đẻ
- đừng...đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, em không có í gì đâu nha...í em là chị về nhà em osin cho em thui....
- GÌ HẢ? NÓI LẠI COI. AI LÀM OSIN HẢ? -
Hí hí, em lỡ lời, chị đừng nổi nóng uhm ...uhm... - tự nhiên hắn nghiêm túc - về nhà tui ở cho zui nhá... ở một mình chán lắm, rồi còn tiền nhà, tiền cum, tiền nước, tiền....
- Nín ngay! Nói gì mà không bít nghỉ mệt lun zậy...Suy nghĩ cái...Tui mà zô nhà mấy người ở thì kì lém...Tụi nó bít có nước độn thổ lên sao hỏa lun á.
- Có gì đâu, koi như tui hào hiệp trượng nghĩa, giúp cô có nhà ở, cô về giúp tui lau nhà, cơm nước, vậy là vẹn cả đôi đường.
- Thui! Tui mướn nhà khác...
- Có lo nổi tiền mướn nhà hok zậy? - mặt gian gian
- Xíiiiiiiiiiiii - nó nguýt dài cả tám mươi cây số - làm như chỉ có mấy người là có tiền. Nó nói rùi về nhà. Hắn cũng theo nó vô nhà, "mặc xác hắn" nó nói rồi mở cửa vô.
- Thiên! Mày đi đâu mà bi giờ mới zề hả? - tiếng dì nó eo **
- Con đi qua nhà bạn. - nó đáp gọn lỏn, không chút tình cảm.
- Mày còn biết tôn ti trật tự không zậy? cái thứ mất nết. Mày đi đêm ở đâu zậy hả?
- Nói rồi à nha.
- Thật là không nói mày nổi nữa. Mày hư đốn lắm rùi. ****** có ngu mới đẻ ra cái thứ như mày...
- Ê nói gì thì nói nha, đừng có đụng tới mẹ tui.
- Mày ngon lắm... Tao không mún thấy mày trong cái nhà này nữa. biến!
- Tôi cũng không mún ở trong cái nhà này thêm phút nào nữa đâu. Nói rồi nó phóng lên lầu dọn đồ. Con pé này đã nói là làm, ngang bướng thấy sợ. Nó khệ nệ rinh hai cái vali xuống. Hắn phải chạy lại đỡ phụ. Bi giờ thì pà dì mới bít đến sự có mặt của hắn. pã mĩa mai
- Dắt theo cả trai zề nữa à? Mày ghê thật.
- Mặc xác tôi. - nó bước ra, không lãng phí giây nào ở đây hết. Hắn đi theo sau, nghe pà ta nói giọng khinh bỉ
- Hai đứa bây ra khỏi đây lẹ lẹ đi, thứ trai gái lăn loàng mất nết - mặt hắn đỏ lên vì giận, hắn quay lại nhìn làm pã chết trân.
- Pà cẩn thận lời nói đấy. Tôi mà bực lên là pà được biến khỏi đây trong hai phút đấy nhá
- Mày giỏi nhỉ? Mày là gì chứ? xã hội đen à. Tính dọa ai zậy thằng mát.
- Tôi không là ai cả, chỉ là con của ông chủ tịch Nguyễn của công ti Nguyễn Hoàng, người mà bảo lãnh cả cái thị trấn này đấy.
- Cái....cái gì? Là cậu chủ à?.....cậu....mời cậu vào nhà uống nước...thật đắt tội, tôi...
- Dẹp, tôi hok rảnh đặt chân vào đây, chỉ tại Trịnh tiểu thư mún dọn nhà nên tui giúp thui. Chào pà, chuẩn bị dọn đi nhá. Hắn bước ra để lại con người kia một nỗi sợ kinh hoàng. Nó xách một cái va li lếch thếch đi trước, lát sau hắn đuổi kịp
- Nãy giờ chết ở đâu mà giờ này mới ló mặt ra hả? - nó cao có hỏi
- Con khùng như cô chết thì có. Tôi ở lại cảnh cáo pà kia giúp cô
- Không ai mượn, nhìu chuyện
- Rồi sao nào? Làm gì được nhau.
- Có tin tui cạo trọc cái đầu dựng như đinh kia hok?
- Hứ! tóc tui đẹp zậy mà dám nói như cây đinh hả? mắt cô so le chắc.
- Xin lỗi nhá, trên người của mấy người chẳng có cái gì nên hồn cả. Tự tin vừa thui.
- Axxxx, cỡ như cô làm sao thấy được vẻ đẹp của tui. Mỗi lần tui đi ra khỏi cửa là mấy pà mấy cô vấp té liên tục, xe chạy vượt đèn đỏ vù vù..
- Ở gần kho đạn à? Nổ thấy sợ.
Trên đường về hai đứa không cãi nhau nhiều. Nó đang buồn nên hắn cũng không ghẹo làm gì. Nó dọn vào cái phòng mà hum qua nó ngủ. Mệt mỏi quá nó ngủ thiếp đi, còn hắn thì cũng đăm chiu nhăn cả trán.
- Dậy coi kon kia, ngủ gì mà dữ zậy hả???????????? hắn hét vào tai làm nó giật mình nhảy cẫng lên
- Cháy hả? thiên tai bão lụt hạn hán hay nạn đói xảy ra mà dân làng hét zữ zậy?
- Con này khùng nặng rùi - hắn lắc đầu - cô ngủ 8 tiến rùi đóa. Zậy đi nấu cơm cho tuiiiiiiiiiiiii.
- Cần hét lên zậy không. Tui mệt quá, anh nấu một bữa đi.
- Cái gì hả??????? cô điên hay seo zậy, tui mà đi nấu cơm á. Dậy ngay, không được ngủ nữa..
- Axxxxxxxxx con trai mà không bít nấu ăn thì hok sành diệu chút nào hít. Tôi mệt lắm, anh kiu quản gia nấu đi.
- Tui cho về quê rùi
- Vậy thì ráng chịu đi, tui hok zậy đâu
- ...Tui đi ăn đây, cô đi không?
- Không -
Phải cô hok zậy chời? hok ăn thiệt à? -
Mệt quá, tui mún ngủ.
- Vậy thì tui đi ăn một mình đây. Hắn đi ăn trong một nhà hàng sang trọng, nhưng hok thấy ngon gì hết, không hỉu sao tự nhiên hắn thấy buồn quá. Hắn zô một quán nước ngồi tới tận khuya, không hỉu sao hắn không mún về nhà, hắn sợ phải thấy gương mặt bùn bã của nó. Hắn không mún nó bùn nhưng hok bít làm seo cho nó hít bùn đây ta. Ngồi một lát hán vìa.
-Mẹeeeeeeeee......chaaaaaaaaaaaaaaa Hắn vừa vào nhà thì nghe nó hét lên., hắn vội chạy vào phòng nó. Nó đang ngồi đấy, đôi vai run run khóc nức nở. chắc nó nhớ mẹ... hắn đi đến, ôm nó vào lòng, lát sau khi nó đã ngủ trở lại, hắn đắp chăn cho nó rồi thấy một quyển sổ gì đen đen, to to. Tò mò hắn mở ra xem, đó là nhật kí của nó. Hắn ngồi đọc, không sót một trang nào. Nó tập viết nhật kí từ năm 5 tuổi, những trang đầu nét chữ nguệch ngoạch, còn sai chính tả nữa, nhưng rồi càng ngày nét chữ càng đẹp ra. Đại loại là nó viết về những sự kiện quan trọng của gia đình nó. Hắn chết trân khi biết được thân phận trước kia của nó - con của chủ tịch tập đoàn HT lớn nhất nước. trời! thiệt là hok ngờ, con nhóc này zậy mà là tiểu thư đó nha. Tập đoàn này bây giờ vẫn đứng đầu nước đấy. Năm đó cha mẹ nó tổ chức cho kon gái cưng bữa tiệc sinh nhật tại nhà hàng sang trọng. Nó hạnh phúc vô cùng mà đâu biết đó là lần cúi cùng nó được ở bên cha me nó. Tiệc vừa xong, nó đi chân sáo ra ngoài cửa, nó thấy một người ăn xin bên đường, hai mắt mù, tay chân cụt hết. Cô bé nhân hậu ấy đã nằn nặc đòi cha mẹ cho tiền người ăn xin kia. Ông chủ tập đoàn HT hào phóng và tốt bụng lắm, cho lão ăn xin kia tới 5 triệu đồng. Con bé rất vui khi làm được một việc tốt. Rồi cha nó bế nó trở lại làn đường bên kia để lái xe đến khu vui chơi. Mẹ nó nắm một tay của nó, hun vào mà nó "con gái cưng của mẹ muốn đi chơi ở đâu nào?" "dạ ở đâu cũng được miễn cha mẹ đi với con là được oy" cha nó hun cho nó cái nữa, nó đáng iu zậy mà. Xe trên đường đã dừng lại nhờ tín hiệu giao thông, ba người vui vẻ qua lộ thì một chiếc ô tô lao tới, cha nó chỉ kịp buông nó ra, đẩy vào sát lề đường... chiếc xe lao tới... ông bà chủ tịch không tránh kịp nữa... Cha mẹ nó đều rời xa nó hết... Nó chỉ còn trơ trọi một mình. Lúc đó nó khóc nhiều lắm, nó cô đơn lắm. Công ti của cha mẹ nó bị người khắc chiếm mất. Nó còn một tài khoản trong ngân hàng cha mẹ nó để lại khoản 20 tỉ đồng, con số không nhỏ chút nào. Dì nó biết muốn chiếm được số tiền đó nên vội vả nhận nuôi nó. Con pé khôn lắm, không ai dụ nó được, không ăn được đống tiền khổng lồ đó nên pà dì mới đuổi nó đi đấy thôi. Một con bé 7 tủi mất đi tất cả những gì nó yêu thương nhất. Một cú sốc mạnh trong tâm hồn non nớt của nó. Sau lần đó, thằng nhóc quan trọng nhất với nó cũng bỏ nó đi lun. Khi cha mẹ nó còn sống, có một tập đoàn cũng lớn lắm, chỉ thua tập đoàn nhà nó thui, thường tới lui nhà nó.
Lần nào đi ông chủ tập đoàn kia cũng dẫn theo một thằng nhóc trạc tủi nó, khoảng 4 tủi. Hai đứa ngày càng chơi thân với nhau. Rồi hai nhà hứa hôn, một mối duyên thanh mai trúc mã giữa nó và thằng nhóc đó. Thằng nhóc tốt với nó lắm, cái gì cũng nhừơng cho nó mà nó thì ngây thơ, cứ hay kiếm chuyện.
- Ê, đưa đây coi,pà chả mún chơi cái đóa.
- Nè, bà chả lấy con này i, ông chả lấy kon này hén - thằng nhóc đưa nó con búp bê công chúa, giữa lại kon hoàng tử.
- ừ, ông chả nhớ hok được làm mất nha. Lâu lâu đem qua chơi zới pà chả hén.
- Ừ, con này là ông chả, con này là pà chả hén.
- Ừ - nó nhoẻn miệng cười - hui, pà chả đi ngủ đây, ông chả ngũ chung hok?
- Oaaaaaaaaaaa - thèn nhóc ngáp dài - đi ngủ thui, lát nữa rùi zề há. Rồi hai nhóc leo lên giường quậy banh chành chứ cóa ngủ gì đâu, hai đứa lấy cái kéo, cắt cái gối, lôi đống lông trắng ra thổi phù phù, mấy bà giúp việc chỉ bít kiu chời. Kỉ niệm đẹp đóa vở tan trong nó, khi cha mẹ nó mất thì gia đình thèn nhóc cũng đi nước ngoài. Họ hủy bỏ hôn ước, thằng nhóc không trở lại thăm nó lần nào nữa hết. Từ đó nó ghét, nó ghét tất cả. Nó hỉu ra họ đến với nó chỉ vì lúc đó nhà nó giàu, lại nhìu quyền lực. Bây giờ nó hok còn gì cả, nó hận mấy người nhà giàu ham địa vị, nó ghét thằng nhóc đã mang cả một thời tủi thơ của nó đi mất, nó đã nghĩ sẽ ở bên thằng nhóc đó suốt đời, vậy mà thằng nhóc đó bỏ nó đi mất rùi.
Hắn thấy xót xót. Nó có nái gì đó giống hắn nhưng hắn không nhớ rõ nữa. Lúc nhỏ hắn cũng hứa hun zới một người, nhưng mà con bé đó có người khác chơi rùi, không thèm chơi zới hắn nữa - mẹ hắn đã nói zậy. Hắn đã không tin, lúc đó hắn chỉ là một cậu nhóc con nhỏ xíu, cứ nằn nặt đòi đi gặp con nhỏ nhưng mẹ bắt nó lại, nhốt nó ở nhà không cho nó đi đâu hết, và từ đó, nó được đưa sang Mĩ, cho đến bi giờ. Hắn giở từng trang một cách nhẹ nhàng để nó không thấy cảnh hắn đang đọc lén. Những trang cúi cùng nó viết về hắn, về cái lần đầu trời đánh mà nó đụng hắn. Nó toàn kể xấu hắn thui, nhưng cũng không viết gì quá đáng. Hắn phì cười khi thấy nhân vật nam chính trong đây toàn bị kiu là Ma vương đáng ghét, ma vương khó ưa, con ác quỷ xấu tính... hắn thấy zui vì nó đã mang hắn vào những trang nhật kí. Từ đầu đến cúi ngoài ba nó, thằng nhóc ấy ra thì hắn là đứa con trai đầu tiên hiện diện trong nhật kí. Hắn để cuốn nhật kí lại chỗ cũ, tự nhiên hắn thấy thương nó quá. Hắn cúi xuống gần gương mặt nó, tự nhiên nó thức dậy, thấy mặt hắn cách mặt nó có 2cm, nó hoảng quá, la làng
- Maaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.......!
- Ma cái đầu con khùng, mặt người ta đẹp trai zậy mà bảo là ma. Điên à?
- Ai kiu...đưa cái mặt gần tui làm gì. Làm hết hồn, ủa mà seo ở đây?
- Tại hồi nãy tui nghe hét mớ nên tui mới chạy zô. Cái họng lớn thấy sợ, nhà tui mún sập rồi nà.
- ủa, tui có hét hả?
- Saxxx! Không nhớ thì thui. Làm ơn dậy nấu cơm đi, sáng rùi.
- Sáng rùi à. Được thui, chờ chút. Nó tụt xuống, chạy cái vèo vào nhà vệ sinh. Hai phút sau nó vọt vào nhà bếp xào xào nấu nấu gì đó. Hắn ngồi trong phòng mà nghe mùi thơm chịu hok nổi, vọt xuống bếp đứng kế bên nó
- Waooo, không ngờ bàn chằn mà cũng bít nấu ăn dữ há.
- Chằn cái đầu con ma vương xấu xí. Nói cho mà bít đừng có mà chọc giận tui nếu mún ăn sáng - nó vừa làm vừa đe dọa. Hắn cười, đứng nhìn nó nấu mà tự nhiên trong lòng thấy vui vui, có chút hạnh phúc lên vào tâm trí hắn. Sao trong lòng hắn lại khao khát mỗi ngày đều được như thế này nhỉ? Hắn ước gì mỗi ngày được nó nấu cho ăn, dù chưa bít nó nấu ăn ra sao nữa. Nó lui cui dọn thức ăn ra dĩa.
- Ê, phụ một tay coi, đứng đó làm gì?
- Tui phụ á hả? sax, chưa bao giờ...... -
Ê không phụ thì nhịn đói lun nha chưa.
- Được rùi, phụ thì phụ, nhưng mà làm gì?
- Trời ơi! Thì dọn chén đũa ra đi. Hắn cũng lui cui theo nó. Đây là lần đầy tiên hắn phải vào bếp đấy. Có làm mới được ăn mà. Hic! Công nhận chỉ có con này trị được hắn.
Hai đứa ngồi vào bàn. Hắn nhìn một lượt mấy món ăn. Có thịt chiên nà, canh nà và một món xào nữa. hắn thử từng món, không chê vào đâu được. Nó thì cứ cắm cúi ăn.
- Này, sao cô hok hỏi"có ngon không?", tui thấy ai nấu ăn cũng hỏi câu này.
- Anh ăn như heo zậy thì ngon chắc rùi, hỏi chi cho mệt.
- Hứ! tại tui đói thui chứ mấy món này dở ẹt.
- Vậy thì đi ra nhà hàng mà ăn.Bực bội.
- Tui đi mắc công cô ăn không hết, đổ hơi phí
- Trời ơi! Công tử nhà giàu xài tiền như nước mà cũng bít tiếc của. Chắc là sắp có bão lớn lắm.
- Axxx. Đừng có chọc quê à nha! Tui quê là cho cô dọn một mình đóa.
- Thui thui đừng nóng, dọn phụ tui đi há. Ma vương dễ xương.
- Sợ cô ghê, dọn nhanh đi còn đi học nữa. Mà hồi tối cô nhin đói lun à?
- Ngủ bù mà lo gì.
-Pó tay. Rửa chén xong cả hai cùng nhau dọt nhanh tới trường. thằng nhóc chạy bộ đua zới nó chứ hok chịu đi xe. Kết quả là cả hai cùng nhau....... Trễ học. Nó lại phải năn nỉ ông bảo vệ, nhưng vô tác dụng, ổng chích kháng sinh riếc rùi lờn thuốc "năn nỉ" của nó rùi. Thằng nhóc chạy lại, nói nhỏ gì với ổng, tự nhiên ổng mặt mày xanh lét, mở của liền cái rụp.
- Ê, nói gì mà ổng xanh mặt dữ zậy?
- Cóa gì đâu, đại khái là "ông mà hok cho tui zô tui cho cái trường này khỏi dạy nữa"
- Trời, đe dọa à?
- Đành vậy thui, ai bảo tui quyền cao chức trọng làm gì, khổ thân.
- Saxxx, ở đó mà nổ một mình đi, tui zô trước trễ rùi. Nó vừa nói xong vọt zô trước, hắn cũng chạy theo nhanh không kém. Xui cho hai đứa. hum nay tiết đầu là Lí, ông thầy dạy lí là nghiêm khắc khét tiếng, hai đứa được tụng một hồi rùi bị đuổi cổ ra khỏi lớp trước ánh mắt thương hại của lũ bạn.
- Chắc là hai đứa nó lo cãi nhau nên đi trễ. Tụi nghiệp - nhỏ Hằng lầm bẩm. Vậy là hai đứa nó phải chờ cho hết hai tiết đầu. Nó thì bùn hiu còn thằng nhóc thì thấy zui zẻ lắm.
- Ê, bị đuổi mà zui zậy hả?
- Có gì mà bùn, bị riếc quen. Mà bi giờ chờ tới hai tiết nữa lâu qué. Đi chơi hok?
- Đi chơi hả? mà đi đâu?
- Đi đi rùi bít Hắn rủ nó đi đâu? đọc đi rùi bít há! bật mí nha, cũng khá zui đó... Hắn nắm tay nó kéo ra khỏi cổng trường. Đố ông bảo vệ dám làm gì. Hắn dắt, đúng hơn là lôi nó tới một khu giải trí. Hai đứa chơi đủ thứ trò mà quên mất thời gian đã bị lố.
- Chơi bắn cung há.
- Bít chơi chít liền
- Tui chỉ. Rùi hắn chỉ nó cách chơi. Hắn cứ đứng sát bên rủ rỉ vào tai làm tim nó đập liên tục. Chỉ nó cách cầm cung, tay hắn chạm tay nó, đầu hắn kề vào đầu nó làm mặt nó đỏ lên, còn tâm trí đâu mà học.
- Nà, cô nghe gì không zậy? làm gì mà chết trân zậy?
- Hả?......chết trân gì hả? đang tập trung thui. Mà thui, hok chơi cái này đâu, khó quá.
- Zậy đi chơi cái khác. Tàu lược siêu tốc há?
- Thui, tui yếu tim, chơi cái đó ghê quá.
- Người vậy mà sợ mấy trò trẻ con - hắn chọc tức
- Hứ, chơi thì chơi, sợ gì - bị chọc tức, nó đồng ý lun, còn hắn thì cười thầm. Hai đứa nhảy lên con tàu lượn, một vòng, hai vòng rùi ba vòng, chiếc tàu cứ lượn lên lượn xuống với tốc độ khủng khiếp làm nó sợ, hai tay bám chặt vào thanh tay cầm. Nó nhắm chặt hai con mắt lại, bậm môi như là có gì kinh khủng lắm. Hắn nhìn nó mà tức cười. Khi xuống tàu cũng là lúc hồn xác nó hợp lại. Nó chóng mặt, chao đảo, cũng mai là phản xạ tự nhiên, hắn chụp nó lại. Nó chạy vội vào phòng vệ sinh, làm gì thì có trời mới bít. Nhân lúc đó, hắn đi mua hai lon nước ngọt. Nó bước ra, trong nó thảm hại thật. cái mặt xanh chành ko còn miếng máu.
- Nà. Uống đi Nó cầm lon nước, mặt đăm chiu suy nghĩ gì đấy, chợt hắn lên tiếng
- Cô tệ thật, nhìn cô thảm quá.
- Kệ tui, tui thề hok chơi trò này lần hai đâu.
- Trời, vậy mà tui tưởng cô bãn lĩnh lắm chứ. Mà thui, đi chơi chỗ khác, zô vương quốc ma há.
- Uhm.....
- Sợ ma à?
- Mơ á, tui mà sợ ma, ma sợ tui thì có, đi thui. Hai đứa kéo nhau tới cái lâu đài đáng sợ đóa. Bên trong tối om, nó hơi chần chừ.
- Đi, trong đó thú vị lắm
- ........... Hắn kéo nó vô, trong này ghê lắm, t/g theo nó mà cũng ớn ớn.
Có mấy con gì trắng trắng bay là sà. Tiếng ai khóc có cười có, tiếng hú cũng có, nó sợ quá, nép sát vô người hắn.
- Hay...hay là....mình đi ra đi....
- Sợ hả?
- Ừ... Nó đang run, nhìn nó tức cười lắm. Hắn choàng tay qua vai nó cho nó đỡ sợ rùi dìu nó ra, nhưng hai đứa chưa kịp ra thì
- HÚ...ú...ú......â....a.......xẹt..sẹt...thẹt
- Á á..........a.......a......a - nó hét lên, có cái gì nắm lấy chân nó, khiến nó nhảy lên câng cẩng, hai tay ôm lấy cổ thằng nhóc đi chung.
- Gì vậy? - thằng nhóc lo lắng hỏi
- Chân...chân... tui...cái gì nắm.....nắm chân tui.... Hắn quờ quạng xung quanh (tối thui mà) đụng phải cái tay của một con ma nào đó, tức thì hắn giựt cái tay đó ra, tiện thể khuyến mãi thêm cho con ma cái đấm vô mặt. Con ma chỉ kịp la oai oái, còn hắn thì vội bế nó ra ngoài. Mấy người xung quanh ai cũng nhìn hai đứa nó.
Cuối cùng thì cũng tới nhà, hắn đặt nó xuống cái ghế thật nhẹ nhàng, lấy tay nắn nắn chân nó.
- Còn đau không? Sưng lên to thế chắc là bị bông gân.
- Hơi hơi hà, hok đau lắm - rồi nó nhìn vào mắt hắn, cười và nói một câu dễ thương hết sức
- cám ơn nha
- Hok...hok có gì... - hắn bị cà lăm lun, mặt đỏ như trái gấc nên phải quay chỗ khác - để tui lấy băng y tế, chờ chút Nó rùi hắn vọt cái vèo, nhanh như gió. Khi nhìn nó cười, tim hắn đập nhanh khủng khiếp. " mình bị gì vậy trời" hắn thầm nghĩ, chưa bao giờ có cô nào cho hắn cảm giác như vậy. Mấy cô gái xinh như hoa đền cưa cẩm hắn thường bị ê mặt, đau khổ vì thái độ lạnh lùng của hắn, vậy mà giờ hắn thành ra thế này đây.
- Làm gì lâu zậy, tui tưởng anh ngủ lun rùi chứ?
- Ngủ con khỉ mốc. Tại lâu quá không dùng nên cất trong tủ, kiếm mún chết lun.
- Hihi, đồ ở nhà mà hok bít để đâu, tệ ơi là tệ.
- ừ tệ vậy mà còn đỡ hơn ai kia, bị hết chuyện này đến chuyện khác, rắc rối, hậu đậu.... - hắn vừa lôi mấy thứ trong thùng y tế ra vừa lầm bầm. Trông tức cười dễ sợ.- Tui nghĩ chắc hok phải bông gân đâu, chắc là nãy tui nhảy xuống gấp quá nên bị trật khớp á.
- Để coi, đưa chân đây. Nó đưa chân ra, hắn đỡ lấy nhẹ nhàng và săm soi
- Ừ! Chắc trật khớp rùi. Cô chịu đau giỏi không?
- Hix, bộ tính bẻ chân tui thiệt hả? tui chịu đau dở lắm. Lỡ mà đau quá tui sẽ cắn bậy đóa
- Tui hok cóa bẻ chân cô à nha, chỉ sửa lại thui! Cho cô cái gối nà cắn đỡ đi. Chuẩn bị nha - hắn nói, tư thế cầm chân nó, sẵn sàng.
- Ừ...uhm...bắt đầu đi... Hắn cầm chân nó, bẻ cái rụp thật gọn, nó đau quá, quên cả cái gối hắn đưa mà bấu vào vai hắn, cắn một cái.
- Oái...đau quá, làm gì vậy? giết tui à?
- Sr tui quên, mà hay thiệt, hết đau rùi.
- Làm ơn mắc oán! Cô cắn tui chạy nọc là tui chết lun á. Thiệt tình, răng người hay răng sói mà phập một cái đau thấu trời lun.
- Xin lỗi mà, đưa tui coi... Hắn cởi áo ra làm nó đỏ mặt. hắn đưa cái vai lại gần nó, bờ vai rắn chắc, trắng muốt
- Nà, dấu tích của cô đóa, chắc là có hai dấu răng nanh nữa hả? hic, tiêu đời tui rùi, chắc để lại sẹo quá.
- Ờ...có dấu hai...hàm răng, xin lỗi nha, nhưng mà hok seo đâu, chỉ hơi đỏ thui hà...




Độc quyền bởi
© by Uanlt™ 2011
vẠN lÝ pKOnG sƯƠnG vẠNtÌnK sẦU! tÌnK yÊU mUÔn thƯỞ bIếT tÌM đÂU!đẾN vỚI NhaU qUA đÔI lẦN gẶPgỠ! qUeN NhaU rỒI sAO nỠ bỎ NhaU đI!

XtGem Forum catalog